[QCHDĐ] Chương 22

Chương 22 – Cộng sinh (3)

Edit: Hàn Nhược Lam

Cả hai đẩy xe và xếp tất cả sách về chỗ cũ.

Thẩm Mặc không biết sách đặt ở đâu, có nhiệm vụ đọc số sách, Giang Giám Khai phân loại theo số thứ tự, sau đó đẩy từng cuốn một lên giá sách rồi cất đi.

Hai người họ phân chia công việc cũng phối hợp ăn ý. Ngoại trừ một số đụng chạm thân thể không cần thiết xảy ra trong quá trình cất sách.

Giang Giám Khai cảm thấy đối phương cố tình làm vậy, Thẩm Mặc luôn đứng sau lưng cậu để chỉnh lại sách trên giá sách, khoảng cách giữa hai dãy giá sách không rộng. Đặt sách như thế này có nghĩa là Thẩm Mặc dựa cả người sát vào lung cậu.

Thẩm Mặc không làm ra bất kỳ động tác quá mức, nhưng tư thế này quá mập mờ, đừng quên buổi sáng cậu vừa có một giấc mộng xuân tương tự, rất khó khiến người ta nghĩ sai.

“Các cuốn sách đều được sắp xếp, sau đó anh có thể làm điều đó một mình.”

Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, Giang Giám Khai sắp xếp những cuốn sách còn lại và chuẩn bị rời đi.

Thẩm Mặc kéo cậu lại và đẩy xe về phía trước, cản đường cậu.

“Tôi vẫn còn rất nhiều điều không hiểu, Đường viên, là một giáo viên, cậu phải kiên nhẫn. Tôi đã từng tràn đầy tình yêu thương khi dạy học sinh các cậu.”

–Haha, tràn đầy tính thương ném qua vai mỗi người bọn họ, đúng không?

Nhớ lại những lần bị hành hạ trên sân tập, Giang Giám Khai cảm thấy khắp người đau đớn.

Cậu giễu cợt, “Anh cố tình à Thẩm Mặc?”

“Cố tình gì?”

“Anh đang cố ý trêu đùa tôi. Đối với anh, những hoạt động này hiển nhiên là những thứ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu được.”

“Tôi thoạt nhìn cũng hiểu được, nhưng tôi chỉ muốn cậu làm cùng tôi. Cậu đã nói, cậu nợ tôi, ngoại trừ ép buộc cậu …”

Thẩm Mặc nhìn mặt Giang Giám Khai, sau đó nhìn đến trên người cậu, mặc tạp dề công sở đối với cậu có vẻ khác, rồi lại nhìn thắt lưng ở eo, Thẩm Mặc nuốt nước bọt.

Nói: “Tôi có thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ ép buộc cơ thể của cậu.”

Câu nói này bách phát bách trúng, Giang Giám Khai không còn cách nào khác, cầm sách trên xe, tiếp tục công việc vừa rồi.

“Anh nói số hiệu, tôi tự xếp.”

“Vâng, huấn luyện viên.” Thái độ Thẩm Mặc trung thực, giống như khi anh được huấn luyện lần đầu tiên.

Vai diễn bị đảo ngược, Giang Giám Khai có một chút thích thú, cảm thấy mới mẻ.

Cậu đặt cuốn sách về chỗ, Thẩm Mặc nói sau lưng: “Tôi ăn sáng rồi. Tay nghề của cậu không tệ. Trứng rán rất chín.”

“Rất dễ mà, chỉ cần chiên thêm vài phút.”

“Vậy thì lần sau, tôi muốn lòng đào, tôi thích nhất lòng đào.”

“Có thể tự mình rán.”

“Nếu tôi làm tất cả mọi thứ, tại sao lại gọi là trả thù?”

“Đây là anh trả thù!?”

Dùng trứng rán để thực hiện kế hoạch trả thù?

Giang Giám Khai trượt tay, cuốn sách mà cậu cầm rơi trên không gần như đập vào đầu Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc giọng đầy buồn rầu nói: “Có lẽ là tôi quá tốt, cũng không nghĩ ra cách trả thù tốt hơn ngoài ép buộc thân thể của cậu.”

“Anh có thể giết tôi.” Giang Giám Khai kịp thời cầm lấy quyển sách bị trượt, đặt lên giá.

“Tôi cũng đã cân nhắc, nhưng hiện tại tôi là công chức ở Minh giới, không thể biết luật mà phạm luật. Đường viên, nếu không thì cậu không tự sát đi? Ân oán của chúng ta sẽ được xóa bỏ.”

“Ồ, đời này tôi sẽ không bao giờ làm điều đó.”

Giang Giám Khai cầm sách đi qua chỗ khác, nghe thấy Thẩm Mặc vẫn đứng đó lẩm bẩm, tưởng cậu không hợp tác nên thở dài.

Không biết có phải người chết rồi khiến tính cách thay đổi hay không, hay là vì bị phản bội mà thành, Giang Giám Khai luôn cảm thấy huấn luyện viên trong tâm trí càng ngày càng xa rời.

“Đường viên …” Thẩm Mặc đột nhiên ở đối diện gọi cậu, “Cậu có người thích, đúng không?”

“Gì!”

Giang Giám Khai không chuẩn bị trước, tay đập vào giá sách, mấy cuốn sách lần lượt rơi xuống.

Nỗi đau không mong đợi truyền đến, Giang Giám Khai đã nghe thấy tiếng đạn rơi lạch cạch, điều đó đồng nghĩa với việc Thẩm Mặc khiến thời gian như đứng yên.

Thẩm Mặc chạy tới, cầm sách treo trên đầu Giang Giám Khai, đặt lại trên giá.

Giang Giám Khai nghe tiếng anh sắp xếp sách, không khỏi hỏi: “Anh luôn dùng linh thuật, sẽ không gây tổn hại thân thể chứ?”

“Cậu lo lắng cho tôi à?”

Trong giọng nói có chút ý cười, Giang Giám Khai cũng cho rằng lo lắng của mình thật nực cười.

“Không, anh sẽ không làm điều ngu ngốc đó.”

“Vừa rồi cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, người cậu thích là ai?”

“Anh muốn làm gì?”

“Nếu có thì rất dễ đối phó. Tìm người giết người đó khiến cho cậu đau khổ. Đây có phải là cách trả thù tốt nhất?”

Giang Giám Khai xoa trán, cũng không biết đến cùng Thẩm Mặc tính toán điều gì, người bình thường sẽ không nói ra chiến thuật trả thù của họ.

Cậu ngước nhìn Thẩm Mặc, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng linh tính mách bảo rằng Thẩm Mặc đang nhìn cậu, ánh mắt nóng bỏng của anh khiến cậu có ảo giác là được thích.

Tim cậu đập loạn nhịp, cuối cùng cậu không kìm được mà thốt lên.

“Tôi thích anh, huấn luyện viên.”

Không gian đột nhiên trở nên yên lặng, tĩnh lặng đến mức Giang Giám Khai tự hỏi liệu Thẩm Mặc có dừng thời gian một lần nữa hay không.

Cậu tự giễu nghĩ – cậu đang nói cái gì vậy? Huấn luyện viên sẽ không tin đâu, nếu thực sự thích anh, tại sao lại bắn anh chứ?

Giang Giám Khai không nói lời nào, Thẩm Mặc cũng không nói chỉ nhìn cậu. Vẻ mặt của Giang Giám Khai quá bình tĩnh, khiến anh không thể chạm tới suy nghĩ thật của đối phương, tim đập thình thịch, muốn hỏi thêm, nhưng nhìn thấy môi Giang Giám Khai mấp máy, tựa hồ định nói cái gì, liền vội vàng lên tiếng trước.

“Tôi hiểu rồi, Đường viên cậu cũng xấu tính quá đi!”

“Gì?”

“Bởi vì cậu nói thích tôi, tôi cũng không thể xử lý mình. Cậu đây là đào hố để cho tôi nhảy vào, đúng là boy tâm cơ.”

“…”

Dũng khí nổi lên đã hoàn toàn khôi phục lại hình dạng ban đầu, Giang Giám Khai thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến lời tỏ tình vội vàng vừa rồi, cậu cảm thấy quá xấu hổ.

Cậu giả vờ thoải mái nói: “Bị nhìn thấu rồi, vẫn là huấn luyện viên thông minh, nhưng kế hoạch trả thù của anh không thể hoàn thành, bởi vì người đó đã chết rồi.”

“Có phải là thành viên trong đội không?”

“Trong đội cấm yêu đương, là một huấn luyện viên, anh nên biết rõ nhất.”

“Bởi vì là huấn luyện viên của cậu, tôi mới chắc chắn, để tôi suy nghĩ lại …”

Thẩm Mặc quay đầu lại hai lần, đột nhiên nhìn chằm chằm vào bả vai của Giang Giám Khai, hỏi: “Đó là người mà cậu đã liều mạng bảo vệ sao?”

Một bàn tay vươn ra chạm vào vai Giang Giám Khai, nơi có vết sẹo do viên đạn để lại.

Thẩm Mặc chạm vào vết sẹo xuyên qua quần áo, Giang Giám Khai cảm thấy tê dại một hồi, vội vàng đưa tay đẩy anh ra.

“Tất nhiên là không, lần đó là ngoài ý muốn, tôi không muốn nhìn đồng đội gặp nạn nên mới bốc đồng … Sau này, tôi bị cấp trên cảnh cáo, nói tôi quá cảm tính, không thích hợp tham gia hành động đoàn đội … Anh cũng vì sự cố đó mà loại tôi ra khỏi hoạt động cuối cùng.”

Vẻ mặt của Thẩm Mặc thay đổi, không nói gì.

Giang Giám Khai không biết suy nghĩ thực sự của anh, nói thêm: “Vào ngày đầu tiên huấn luyện của chúng tôi, huấn luyện viên cũng đã nói rằng – mục tiêu của chúng tôi là hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, hy sinh ít hay nhiều cũng không đáng kể. Cuối cùng tôi cũng làm được, dù tôi không biết vì một nhiệm vụ mà hy sinh tính mạng mọi người rốt cuộc là đúng hay sai.”

Sau một hồi trầm mặc, Thẩm Mặc nói, “Nhiều khi không có gì đúng sai, nói cho cùng, chúng ta chẳng qua chỉ là một công cụ chấp hành mà thôi.”

Giọng nói Thẩm Mặc lạnh lùng khác thường, chỉ lúc này, Giang Giám Khai mới cảm thấy anh chính là huấn luyện viên trong trí nhớ của mình.

Khóe môi nóng lên, Thẩm Mặc vậy mà lại tiến lên trước, nhẹ nhàng hôn cậu.

Giang Giám Khai sững sờ, theo bản năng vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng thay vào đó hai tay lại giữ chặt, Thẩm Mặc đè cậu lên giá sách, tiếp tục hôn.

Lý trí nói với Giang Giám Khai rằng cậu nên từ chối, nhưng luồng hormone mạnh mẽ thuộc về đàn ông ập đến, đầu óc cậu trở nên trống rỗng, vô thức đáp lại.

Đầu lưỡi bị cuộn lên liếm láp, vị giác hết lần này đến lần khác cảm thấy tê dại đau nhói, Giang Giám Khai cũng không chịu thua kém, khẽ nhấm nháp chiếc lưỡi của Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc dường như đã ăn kẹo bạc hà, trong nụ hôn, mùi hương bạc hà nhẹ tràn ngập trong miệng Giang Giám Khai, khiến cậu như có men say.

Tóc bị nắm lấy vuốt nhẹ nhàng, những ngón tay của Thẩm Mặc lướt qua mái tóc cậu, như thể chủ nhân đang trêu chọc vật cưng.

Giang Giám Khai phát hiện cậu không ghét bị chạm vào như thế này, sự nóng nảy bốc đồng làm lu mờ những lo lắng, cậu quên rằng đây là nơi công cộng, thuật dừng thời gian đã giải trừ.

Đắm chìm trong nụ hôn, chỉ có một điều cứ lởn vởn trong tâm trí cậu –

Tại sao khi tôi thích anh, anh lại không thích tôi; khi tôi muốn từ bỏ, anh lại đến khiêu khích tôi?

Dấu ấn màu lam