[QCHDĐ] Chương 19

Chương 19 – Thức tỉnh (19)

Edit: Hàn Nhược Lam

“Chuyện này cậu cứ từ từ mà suy nghĩ. Dù sao cũng có nhiều thời gian, cứ coi như bài tập được huấn luyện viên giao đi. Nhớ làm bài tập, sau khi tính toán xong thì báo cáo lại cho tôi.”

Thẩm Mặc vỗ vai cậu, cười nói: “Vậy thì vui vẻ quyết định thế nhé.”

Giang Giám Khai không vui chút nào, không biết Thẩm Mặc bị bệnh hay là cậu bị bệnh. Cậu muốn vào phòng tắm để tắm rửa cho tinh thần sảng khoái một chút.

“À, nhân tiện, tôi nhận được lệnh rằng quan chấp hành phụ trách khu này đã biến mất. Cho đến khi tìm thấy anh ta, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về các vấn đề công vụ ở đây.”

“Ồ……”

Giang Giám Khai tiếp tục không thể theo kịp nhịp điệu của chỉ huy.

Thẩm Mặc không quan tâm đến phản ứng của cậu, nhìn xung quanh và cảm thấy môi trường không tệ.

Anh nói: “Tôi tìm nhà suốt hai ngày nay. Nhà cậu có ba phòng ngủ và một phòng khách. Sống một mình lãng phí quá, nên cho tôi thuê phòng ngủ của khách đi, phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi sẽ trả theo giá thị trường.”

Giang Giám Khai cuối cùng cũng hiểu ra.

Nhưng chuyện này thật quá nực cười, hai người vốn có mối thù mà lại ngủ chung một phòng, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến cậu đầu óc quay cuồng.

“Không được, tôi sống một mình quen rồi. Nếu anh thấy ở đây thuận tiện, tôi có thể giúp anh tìm…”

“Cách đây không lâu cậu đã nói rằng cậu nợ tôi, tôi có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào mà Đường viên.” Thẩm Mặc quay sang Giang Giám Khai và nói.

Giang Giám Khai nghẹn lời, Thẩm Mặc nói: “Dù thế nào, tôi cũng là huấn luyện viên của cậu, là đồng đội sống chết có nhau. Cậu thà cho người khác thuê nhà chứ không cho tôi thuê, ý của cậu là sao đây?”

“Tôi không muốn cho ai khác thuê …”

“Đây là mệnh lệnh, tôi đã quyết định, cậu chỉ có một việc phải làm, chính là tuân theo.”

“Anh đã không còn…”

Khi lời nói đến miệng, Giang Giám Khai lại nuốt trở vào.

Cậu đã ở trong môi trường đó mười năm, khái niệm cấp trên và cấp dưới đã ăn sâu. Trừ khi có một cuộc chiến đẫm máu khác để kích thích sự phản kháng của cậu, không thì rất khó để cậu chống lại quyết định Thẩm Mặc.

Giang Giám Khai nhớ về quá khứ đã lâu.

Khi đó, cậu vẫn còn là một tân binh, chỉ huy giống như một ngôi sao ban mai, rất sáng, chói lóa và không thể tiếp cận. Cậu không dám nói thích, thậm chí còn lắp bắp khi bắt chuyện.

Sau khi được huấn luyện, cậu bắt đầu thực hiện các nhiệm vụ. Mỗi lần đều làm việc chăm chỉ, chỉ để bắt kịp bước chân của đối phương.

Mãi đến mấy năm sau, cậu phát hiện chỉ huy vẫn đứng ở xa xa. Anh hoàn toàn không nhớ tới cậu, thậm chí có chút coi thường cậu, chỉ bởi vì cậu làm sai. Cho nên dù cậu có cố gắng thế nào thì đối phương vẫn khinh thường cậu, mấy lần từ chối lời cầu xin tham gia hành động của cậu.

“Nếu anh thích…”

Một cảm giác nào đó dồn lên não cậu, tim Giang Giám Khai đập thình thịch, gần như đã nói từ thích này ra, nhưng những gì thoát ra từ miệng cậu là-

“Nếu anh hứa sẽ cho tôi nằm trên, tôi sẽ đồng ý cho thuê nhà.”

“Cái gì……”

Từ sự gia tăng đột ngột của giọng điệu, có thể tưởng tượng rằng biểu cảm của Thẩm Mặc lúc này hẳn rất đặc sắc, đại khái có thể được sử dụng trực tiếp như một bảng màu.

Giang Giám Khai cảm thấy tâm tư của mình đã bị nhìn thấu, cậu cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và nói, “Tôi nghĩ rằng có qua có lại là công bằng.”

“Đường viên, cậu giết tôi một lần tôi lại làm cậu một lần, đã hòa rồi. Bây giờ còn muốn nằm trên, không phải là tôi bị thiệt à?”

“Tôi giết anh, anh cũng có thể giết tôi, anh làm tôi, tôi cũng nên làm anh, có gì sai đâu?”

“Đúng là không có vấn đề gì, nhưng giống như chỗ nào cũng có vấn đề, không đúng, tuyệt đối không đúng!”

Không biết Thẩm Mặc nghĩ tới cái gì, thấp giọng cười một tiếng. Giang Giám Khai nghĩ anh nhất định cảm thấy cậu đang nói đùa, nghiêm nghị nói: “Tôi nghiêm túc!”

“Ừm … Đường viên?”

Thẩm Mặc đột nhiên gọi cậu, Giang Kiến đáp lại một tiếng. Sau đó trong miệng ngòn ngọt, người đàn ông này thế mà lại nhét vào trong miệng cậu một viên đường cà phê.

Giang Giám Khai tức giận nhìn anh, nhưng tiếc rằng cậu không thể nhìn thấy nụ cười tinh quái của Thẩm Mặc.

“Dù sao thì tôi cũng quyết định sống ở đây. Vì cậu đã nói rằng tôi có thể tùy ý báo thù, nên điều đầu tiên tôi muốn trả thù là thuê một phòng ngủ cho khách. Nhớ rằng giá thuê rẻ hơn một chút, dù sao thì cũng là cậu nợ tôi.”

Giang Giám Khai không nói nên lời, sau vài giây trầm mặc, cậu nói: “Chỉ huy, trước đây anh không giống như vậy.”

“Cậu dường như biết rõ về tôi trước đây.”

Đúng, cậu không hiểu, bởi vì huấn luyện viên luôn đẩy cậu ra xa, căn bản không cho cậu cơ hội hiểu gì cả.

“Có lẽ là bởi vì tôi đã chết một lần nên thoáng hơn. Trước kia có rất nhiều quy tắc phải tuân thủ, nhưng hiện tại đã không còn, buông thả bản thân như vậy không tốt sao?”

“Hình như thả hơi xa một chút, kéo lại không được.”

Viên đường quá ngọt, cuối cùng Giang Giám Khai cũng nhổ ra và ném vào thùng rác.

“Không thích?”

“Ngọt quá.”

Giang Giám Khai vừa nói xong, thình linh môi bị hôn, người đàn ông nhấp một ngụm nói: “Thật sự là quá ngọt.”

Một con dao gọt hoa quả áp vào cổ anh, Thẩm Mặc nhìn ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ lưỡi dao, sau đó nhìn từ tay Giang Giám Khai đến khi nhìn thấy khuôn mặt cậu, sau đó nhún vai lùi lại.

“Đường viên, cậu vẫn còn tính khó chịu.”

“Tôi không……”

“Không cần giải thích, hiểu rồi, tôi đi thu dọn hành lý, gặp lại sau.”

Thẩm Mặc tiến lên hai bước, lại dừng lại, giải thích nói: “Lại làm cho tôi bữa tối như cũ, không phải là nhục nhã, là bởi vì tôi đói bụng, cho nên cậu mới phải làm.”

Khi bước chân đi xa, Giang Giám Khai cảm thấy thời gian tĩnh lặng đã bắt đầu lại.

Cậu rốt cục nhịn không được, hướng phía bước chân lớn tiếng hỏi: “Chỉ huy, anh thật sự không có đa nhân cách chứ?”

“Trước……”

Không biết Thẩm Mặc nghĩ tới cái gì, giọng nói có chút mơ hồ, sau đó nhẹ giọng nói: “Dù sao tất cả đều là quá khứ.”

Dấu ấn màu lam