[QCHDĐ] Chương 3

Chương 3 – Thức tỉnh (3)

Edit: Hàn Nhược Lam

Mấy cú đấm vừa rồi rất nặng, Giang Giám Khai nghi ngờ bản thân đã bị gãy xương sườn, cậu cố cong người lên, một giây sau bả vai bị đè xuống, Thẩm Mặc bắt cậu lại, cấm cậu trượt xuống.

Giang Giám Khai ngửa đầu nhìn lên, nhưng đôi mắt Thẩm Mặc quá tối để có thể nhìn thấy cảm xúc bên trong.

Cậu có chút thất vọng, sau đó liền bình tĩnh lại, cười nói: “Chết trong tay anh, kết cục cuối cùng cũng không tệ lắm.”

Thẩm Mặc đè cậu, tiếp tục hướng về phía trước, “Nếu là tôi là oán linh, có lẽ sẽ báo thù.”

Giang Giám Khai không hiểu.

Sức mạnh Thẩm Mặc rất lớn, qua lớp áo mỏng manh, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người kia, có thể hơi lạnh nhưng không quá mức, thậm chí cậu có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra khi người kia nói chuyện.

Nhưng … không thể nào, rõ ràng là cậu đã nổ súng, rõ ràng cậu đã kiểm tra thi thể Thẩm Mặc.

Như thể thấy được sự nghi ngờ của Giang Giám Khai, Thẩm Mặc nói: “Tôi chết rồi, cậu nên tự tin vào tài thiện xạ của mình.”

“Vậy thì anh … bây giờ là …”

“Tôi bây giờ tồn tại ở một hình thái khác, không phải người, cũng không phải oán linh, cậu có cảm giác được không?”

Lòng bàn tay chạm vào mặt Giang Giám Khai, anh ta vỗ hai cái liên tiếp, đó không phải là một cái tát mạnh, mà là một cái tát tương tự như một cái tát đùa giỡn giữa bạn bè.

Giang Giám Khai cảm thấy nhiệt độ trên tay và những vết chai cứng trên lòng bàn tay.

Một cảm xúc rất lạ, trong khoảnh khắc, hình ảnh về quá trình luyện tập nhiều năm trước hiện lên trong tâm trí cậu, trái tim cậu đập dữ dội và không thể kiểm soát được.

Có lẽ phản ứng của Giang Giám Khai quá mạnh, Thẩm Mặc cười, nhướng mày.

“Có lẽ số phận tôi là như vậy, chết rồi còn phải chấp hành công vụ, nhưng bây giờ tôi đang làm việc cho Linh giới, cậu không ngờ tới điều này khi giết tôi, phải không?”

Giang Giám Khai cuối cùng đã hiểu ra sự khác biệt giữa Thẩm Mặc bây giờ và quá khứ.

Trước đây, vẻ mặt của chỉ huy luôn thờ ơ, sắc lạnh như dao, anh ta chưa từng có khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt hòa nhã thế này.

Giang Giám Khai không ngờ rằng anh ta sẽ thực sự cười, hay là kiểu cười thản nhiên và giễu cợt như thế này.

“Anh không phải Thẩm Mặc, anh là giả…” Cậu lẩm bẩm.

Người đàn ông nhướng mày khó chịu, Giang Giám Khai tiếp tục lớn tiếng nói: “Anh không phải anh ấy, anh là giả, anh là ai? Tại sao muốn giả làm anh ấy!?”

“Để chứng minh rằng tôi là thật, cậu có muốn tôi kể chi tiết về cái chết của tôi không?”

Ngập ngừng một lúc, Thẩm Mặc nói: “À không đúng, nói chính xác hơn, nên nói rằng cậu đã giết tôi thế nào? Hay là … Muốn nhìn thấy tôi trông như thế nào sau khi bị bắn vào đầu … Quên đi, quá xấu rồi, nó không hợp với thẩm mỹ của tôi, tôi không muốn tự mình xem nó … ”

Anh ta xua tay, biểu hiện sự chán ghét bản thân.

“Đây mới là điều tôi không cách nào tha thứ được nhất, cậu giết tôi coi như xong đi, còn giết tôi thành bộ dạng xấu như thế, Đường viên, tôi có thù với cậu sao?”

Những lời này không lọt vào lỗ tai đang mở to của Giang Giám Khai, hiện tại bị tra hỏi, đầu óc cậu như muốn nổ tung, tuyệt vọng rũ mắt xuống, há to miệng, muốn cầu xin Thẩm Mặc đừng nói nữa, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Đó là sự thật cuối cùng cậu không dám đối mặt – trong lần hành động đó, tất cả thành viên trong đội đều chết, kể cả chỉ huy dẫn đầu đội, duy nhất một người sống sót, đó là cậu.

Cậu không nghĩ đó là một điều may mắn, trên thực tế, mỗi ngày sau đó, cậu đều sống trong địa ngục.

Thẩm Mặc lại lập tức bật cười, nhún vai, cười tự giễu nói: “Chỉ đùa một chút thôi mà, cậu đừng coi là thật, cậu nhìn tôi bây giờ không phải còn nhảy nhót tưng bừng à.”

Hai tay Giang Giám Khai nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt, cậu cảm thấy đau đớn, có lẽ cũng giống như khi Thẩm Mặc bị bắn, cảm giác cũng đau đớn thế này.

Hàm bị bóp mạnh, buộc Giang Giám Khai phải ngẩng đầu lên.

Thẩm Mặc thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Nói tóm lại, bây giờ tôi có thân phận chính đáng ở lại nhân gian, đang chấp hành nhiệm vụ, mới vừa chuyển tới đây, liền nghĩ đến cậu.”

Anh ta liếc nhìn căn phòng và trêu chọc: “Ha ha, cũng không tệ, sống trong một ngôi nhà lớn, còn có công việc, làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mỗi ngày. Về lý thuyết, sau khi sống cuộc sống thế này, khí sắc của cậu hẳn là phải tốt hơn mới đúng chứ? Sao sắc mặt khó coi thế này … Ồ đúng, bởi vì thẹn với lòng, dù sao những thứ này đều là dùng mạng người để đổi lấy, làm kẻ phản bội….”

“Tôi không phản bội mọi người, chỉ huy xin anh hãy tin tôi, không phải tôi bán thông tin!”

“Nhưng cậu giết tôi, là cậu nổ súng!”

“Đó là vì. . .”

Lời nói đến môi, Giang Giám Khai không biết phải giải thích như thế nào.

Đối với người đã chết, bất kỳ lời giải thích nào cũng là ngụy biện, cậu chỉ nói: “Bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác, để hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí tính mạng mình tôi cũng không cần!”

“Vậy tôi nói cho cậu biết, cậu sai rồi.”

Tiếng Thẩm Mặc nhẹ nhàng, hai người ở rất gần nhau, nhưng Giang Giám Khai không nhìn ra được bất kỳ tình cảm gì trong đôi mắt của anh ta, đành phải nói: “Tôi biết, cho nên tôi luôn chờ ngày này, một mạng đền một mạng, anh có thể ra tay.”

“Nếu có thể, tôi cũng muốn làm như vậy, nhưng tiếc rằng bây giờ tôi đã là một công chức … ở Linh giới. Theo những điều lệ khó chịu đó, tôi không thể giết người, vì vậy …”

Anh ta đột nhiên tiến lại gần, Giang Giám Khai theo bản năng tránh ra. Nhưng sau lưng cậu có một bức tường, bả vai vẫn bị đè, rốt cuộc không nhúc nhích được.

Nhìn thấy Thẩm Mặc gần như chạm vào má mình, cậu vô thức nín thở.

“Dù sao, những gì cậu nợ tôi đều phải hoàn trả, giống như…”

Hơi nóng từ Thẩm Mặc phả vào môi Giang Giám Khai, chưa kịp phản ứng thì môi cậu đã bị môi người kia áp vào.

Cảm giác ấm áp từ sự gần gũi thân mật này truyền đến Giang Giám Khai, đôi mắt cậu trống rỗng. Cậu còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, môi cậu đã bị đầu lưỡi của người kia cạy ra.

Lưỡi của người đàn ông đưa vào trong miệng cậu, mang theo hơi thở thô bạo lại trực tiếp, không cho phép cậu từ chối dù chỉ là một chút.

“Đừng. . .”

Đầu lưỡi bị cắn, nỗi đau kích thích cảm giác của Giang Giám Khai. Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là phản kháng, vươn tay ra để đẩy Thẩm Mặc, nhưng đổi lại là áp lực mạnh hơn.

Thẩm Mặc gặm chặt môi cậu, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cậu, ép buộc cậu đáp lại. Vị giác tràn ra nước bọt trong lúc ma sát, lan tràn trong khoang miệng, trong đau đớn đổi lấy dục vọng, nỗ lực chiếm lấy cậu từng chút một.

Bàn tay Thẩm Mặc rời khỏi vai Giang Giám Khai, chuyển qua ôm eo cậu.

Lòng bàn tay thô ráp trực tiếp dán lên da cậu, ma sát mang đến cảm giác đau đớn, đó là loại đau vừa phải, cậu không khỏi thở hổn hển, tim đập mạnh, cảm giác thân thể ấm áp đè lên người, biết rõ ràng nên chống cự, thân thể lại không tự chủ được mà nghênh hợp đối phương.

Nụ hôn không biết từ lúc nào đã thay đổi hương vị, từ sự cưỡng ép ban đầu thành sự âu yếm lẫn nhau, Giang Giám Khai cam chịu, đã không thể kháng cự được, dứt khoát phối hợp.

Cậu đón nhận nụ hôn của Thẩm Mặc, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, cuộn lấy chà xát, rồi cắn mút như đang nếm hương vị của một món tráng miệng ngon lành.

Trong nụ hôn nóng bỏng, Giang Giám Khai bị chạm vào tóc, một tay luồn qua tóc cậu xoa nhẹ, mang đến ảo giác dịu dàng.

Nếu đây là một giấc mơ, thì cậu mong rằng giấc mơ này sẽ không bao giờ kết thúc.

Cậu từ từ nhắm mắt lại, tham lam tận hưởng khoái cảm của nụ hôn nóng bỏng, đê mê.

Tuy nhiên, âm thanh tích tắc không hài hòa đã phá vỡ mong đợi của cậu, sau đó hơi ấm trên cơ thể cậu biến mất, người đàn ông lùi lại vài bước và buông cậu ra.

Dưới ánh đèn sáng rực rỡ, tất cả sinh linh không có chỗ nào ẩn nấp, trong không gian yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của cậu.

Cậu mở mắt ra, cơ hồ không dám nhìn thẳng vào Thẩm Mặc, nhưng lại không thể nhịn được không nhìn anh.

Dấu ấn màu lam